Trong công cuộc nuôi dạy một em bé mới chào đời, ngoài chuyện ăn thì có lẽ quan tâm lớn không kém của các mẹ chính là việc ngủ. Và nếu như những con số tăng cân đều đều là minh chứng cho việc một người mẹ “biết chăm con”, thì những “thành tích” về việc luyện ngủ cũng thường xuyên được các mẹ chia sẻ và mong muốn đạt đến không kém.
Cũng không hiểu tại sao và từ đâu mà bện hơi mẹ lại bị coi là thói quen xấu cần được chỉnh đốn từ bé??? Mình không hiểu được sao một em bé cần được ôm ấp, cần tình thương của mẹ thì lại bị cự tuyệt chỉ vì “sau này nó bám dính lấy không làm gì được đâu”. Ủa sao kì vậy?
Rồi nữa, các mẹ hay thắc mắc chuyện làm sao để luyện cho con nằm cũi ngay từ đầu, để con ngủ riêng, để con tự lập. Liệu việc ngủ riêng từ khi lọt lòng với việc tự lập khi trưởng thành có thật sự liên quan đến nhau? Đương nhiên việc ngủ riêng hay nằm cũi không hề xấu, nếu em bé nhà bạn hợp tác, thật tuyệt vời, nhưng nếu không, đừng cố áp dụng những biện pháp đầy nước mắt để ép con phải ngủ riêng, vì điều này chẳng hề có lợi chút nào với sự phát triển lâu dài của bé.
Mình không phản đối việc luyện ngủ. Nhưng mình hiểu luyện ngủ ở đây theo một cách khác chứ không phải luyện ngủ là ngủ riêng, nằm cũi hay khóc mệt rồi tự ngủ. Em bé khi còn trong bụng mẹ sinh hoạt rất tuỳ thích, không phân biệt giờ giấc ngày đêm. Bởi vậy khi chào đời em bé cần được “dạy” cho sinh hoạt đúng nhịp cũng giống như rất nhiều thứ khác mà em cần phải học. Luyện ngủ bắt đầu với việc giúp bé phân biệt ngày đêm, sáng tối. Đó là khi ban ngày bé ngủ mọi sinh hoạt trong nhà vẫn diễn ra như bình thường với những tiếng động, âm thanh (chỉ là đừng to quá) và cả ánh sáng (đừng quá mạnh) nữa. Còn đến tối là khi không gian thật yên tĩnh và tối, vậy là bé sẽ học được thế nào là ngày và đêm rồi. Bạn hoàn toàn có thể thử đặt bé xuống khi bé có dấu hiệu buồn ngủ và biết đâu bé có thể tự ru mình ngủ? Còn nếu không, bé sẽ khóc và muốn được bế một chút? Vậy sao lại nỡ cự tuyệt yêu cầu hết sức bản năng đó chỉ sợ bé sẽ “hư”. Chỉ khi bạn nuông chiều thái quá vượt ra ngoài cả những đòi hỏi của bé, lúc đó bé mới hư thôi.
Bản thân mình cũng nuôi con nhỏ. Có những lúc bé tự ngủ, nhưng cũng có những lúc bé cần có mẹ nằm cạnh mới ngủ, hay thậm chí có những lúc ốm mệt mẹ phải bế vỗ bé mới ngủ. Nhưng mình không thấy vì vậy mà bé “hư” và luôn đòi hỏi phải được bế, ru hay vỗ. Phải chăng là vì các bé chưa nói được nên hay bị quy chụp? Phải chăng chúng ta đang áp đặt suy nghĩ của chính chúng ta lên các bé? Nhìn ra xung quanh chúng ta luôn thấy con nhà này tự ngủ, con nhà kia nằm cũi ngủ xuyên đêm… và thấy việc mình vẫn bế ru con ngủ hay cho con ngủ cùng là “thất bại”?
Tốt nhất là chúng ta hay thôi không nhìn ra xung quanh mà chỉ cần tập trung vào chính con mình mà thôi. Mỗi đứa trẻ là một cá nhân riêng biệt, không ai giống ai. Làm cha mẹ là một đặc ân rất lớn. Hãy tận hưởng điều đó mọi lúc mọi nơi, từng khoảnh khắc với con đều đáng được nâng niu, trân trọng. Thật sự không có gì có thể đánh bại được cảm giác ôm con trong lòng, nghe tiếng con thở, và khi con cựa mình dụi đầu vào ngực. Suy cho cùng các bạn bé cần có chúng ta bên cạnh vỗ về được bao lâu?
Chỉ cần yêu thương và yêu thương thật nhiều thôi, đừng lo nghĩ quá nhiều các bậc cha mẹ nhé.
-CB-
Bình luận