Cứ phải bị làm sao thì mới là không sao ?!

Thật luôn. Đấy là những gì mình đúc kết ra được khi “nhỡ tay” kích vào đọc comment của những status than thở, cầu cứu của các mẹ bỉm sữa.

Chỉ cần 1 câu thả thính “Các mẹ ơi con em như thế này abc xyz như thế kia…” thì 99% comment phía dưới sẽ là loạt bài bắt bệnh cho thuốc của các bà mẹ kiêm bác sĩ tại gia dày dặn kinh nghiệm. Và bạn nghĩ là bạn đã được “cứu”? Nhầm to, bạn đã tự đẩy mình vào một ma hồn trận toàn những nguy cơ rủi ro bệnh tật nguy hiểm và ôi thật đáng thương cho đứa con bé bỏng chưa biết nói của bạn chỉ biết nằm đó nghe mọi người phán đủ thứ trên trời dưới bể về sự thật “chẳng có vấn đề gì” của mình.

Nói thật là mình sợ, sợ lắm. Sợ đến mức dị ứng với những pha “ra tay cứu giúp” kiểu “biết tuốt” như vậy. Người ta mất 6-7 năm để học y, ra trường còn trầy trật chưa chắc đã được thành bác sĩ bắt bệnh bốc thuốc, vậy mà chỉ cần mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày hay thậm chí chả cần đẻ chỉ cần đọc chỗ này chỗ kia một đống kiến thức (chả biết đúng sai kiểm chứng như thế nào) bạn nghiễm nhiên thành bác sĩ trên thông dưới tường mọi thứ bệnh trên đời. Quả là đáng sợ!

À đương nhiên là khi bạn bè gặp khó khăn thì chúng ta phải ra tay cứu giúp hoặc chí ít là cho họ lời khuyên chứ? Nhưng cho họ lời khuyên không cứ nhất thiết phải là “doạ” họ sợ chết khiếp nhé. Nếu không nói được điều gì hay thì tốt nhất là đừng nói, đơn giản vậy thôi mà. Người Việt Nam mình thích doạ nhau lắm thì phải, trẻ con bị doạ, lớn rồi vẫn bị doạ. Làm mẹ là bạn sẽ phải đối mặt với 1 kho tàng những câu chuyện doạ dẫm kinh dị. Thử ngẫm lại mà xem, bạn đã được nghe không ít những lời doạ dẫm quen ơi là quen ẩn dưới cái tên “yêu thương và quan tâm” này không: nó đói đấy, làm gì có sữa, cho uống sữa ngoài đi, thiếu canxi đấy, còi đấy, ốm rồi uống thuốc đi vân vân và vân vân…

Thiệt thòi nhất chính là con trẻ. Chưa biết nói nên không thể lên tiếng: “Con không sao!”, chỉ vì đang lớn từng giờ từng phút, mỗi thay đổi nhỏ trong cơ thể đều thể hiện ra ngoài là một cái gì đó rất “to lớn” hay đơn giản chỉ là một chút “chệch đường ray” không giống mọi ngày, con sẽ khiến mẹ sốt sắng đến mức nghĩ con có vấn đề. Và nỗi lo ấy của mẹ sẽ được “tiếp lửa” bằng những lời khuyên tưởng chừng là giúp ích nhưng không.

Các mẹ ơi hãy bình tĩnh và sáng suốt hơn đi ạ. Hãy có niềm tin vào con các mẹ nhé. Và tôn trọng con nữa. Con là duy nhất, con không giống ai cả, nên cái này áp dụng được với bạn A chưa chắc đã tốt với con đâu. Quan trọng nhất con không phải robot hay đồng hồ, nếu con có nay thế này mai thế kia, đêm có ngủ không ngon ngày có ăn uống chểnh mảng thì mẹ cũng hãy bình tĩnh để con có thời gian thể hiện là mình muốn gì hay cần gì nhé.

-CB-

Bình luận

Related news
Show Buttons
Share On Facebook
Share On Twitter
Share On Google Plus
Share On Pinterest
Contact us
Hide Buttons
X

Live chat fanpage

Bạn cần tư vấn ?